Nắng bắt đầu rực rỡ. Lấp ló trong tán lá mỏng manh hình lông chim là những chùm nụ phượng vĩ căng mọng đang chờ ngày bung lửa, trên cành bằng lăng một vài bông hoa tím hờ hững, nhẹ nhàng mà kiêu sa, đằm thắm. Và bên thềm, những bé tường vy mỏng manh đang run rẩy, e ấp trước sự mạnh mẽ dữ dội của những cơn mưa rào đầu mùa. Mùa hạ, bằng những tín hiệu nhẹ nhàng nhưng rõ ràng đang muốn báo hiệu một mùa thi nữa lại sắp đến, mùa các cô cậu học trò sắp phải xa nhau, đặc biệt đối với những học sinh cuối cấp. Những chuyến tàu thanh xuân chuẩn bị rời ga lao về phía trước, mỗi người một ngả, cũng ko biết đến bao giờ mới gặp lại. Con tàu A10 là nhà, là nơi những tâm hồn nhạy cảm và khát khao khám phá những vùng đất mới gặp nhau. Chúng tôi muốn in dấu chân trên tất cả mọi nẻo đường, gieo những hạt mầm tươi đẹp và thắp lên những ước mơ, khát vọng của riêng mình. Rời sân ga này mỗi người chúng tôi sẽ đến những nơi khác nhau, sẽ từng bước thực hiện ước mơ của riêng mình.
Dù tương lai sau này có diễn ra thế nào thì mái trường THCS Đà Nẵng nơi đây vẫn luôn thực sự là một điểm hẹn thanh xuân đầy yêu thương và ý nghĩa, để nỗi khi nhớ về, A10 chúng tôi thực sự cảm thấy mãn nguyện và hạnh phúc khi thanh xuân của mình được thưởng thức một ly trà hảo hạng như vậy.